Trọc phú là gì? Người giàu khác trọc phú ở chổ nào?

Trọc phú là gi? là từ khóa được khá nhiều người tìm kiếm và đang muốn biết về nó, và trọc phú khác với nhà giàu ở diểm nào? nếu khách hàng chưa tồn tại tri thức gì về nó thì hảy cùng mình update tri thức về nó ngay nhé. Hôm nay, iceo.vn sẽ viết bài về trọc phú là gì?.

Trọc phú là gi?

Trọc phú là từ để chỉ những người dân giàu có nhưng kém hiểu biết, dốt nát, hoặc giầu nhưng keo kiệt, bủn xỉn.

“Ít nhất mua tranh thật của một họa sỹ không nổi tiếng còn hơn mua tranh rởm của một họa sỹ nổi tiếng. Hai cái khác nhau vậy mà nhiều người lại cứ thích chơi đồ giả”, Họa sỹ Đào Hải Phong.

Trong cuộc nói chuyện mới đây với họa sỹ Lê Thiết Cương, anh có nhắc đến “tình trạng trọc phú hóa ở nhiều người vừa mới chơi đồ thời điểm này mà mọi người không nỡ nói thẳng ra là lúc người ta có nhiều tiền thì người xem chơi đồ trong những khi mặt bằng hiểu biết của họ k bằng số tiền ném ra”.

Sự xuất hiện của một từng lớp những người dân có tiền quá mau trong không gian nhưng còn chưa kịp trang bị cho mình một phông văn hóa truyền thống vừa mới dẫn đến những câu truyện dở khóc dở cười. Để tiếp tục câu truyện này, VietNamNet đang xuất hiện cuộc phỏng vấn với họa sỹ nổi tiếng Đào Hải Phong.

Góp vốn đầu tư cho những thứ tiêu khiển rẻ tiền mà lại nhầm với thẩm mỹ

– Thiên hướng “trọc phú hóa” ảnh giống như là đang ngày càng phát triển kinh khủng, anh có thấy vậy không?

– Không hề xu hướng đó ngày càng phát triển kinh khủng mà là phát triển rần rộ. Một quan niệm tạm gọi là phi thẩm mỹ đó kéo theo một loạt tác động khác. Khi ý kiến đó, chưa bàn là tốt hay xấu, tác động quá nhiều thì vô hình dung chung nó sẽ là đúng. Cái đó mới là cái nguy hiểm.

Ngày hôm nay phần đông người xem k Quan sát 1 bộ bàn và ghế, 1 đồ vật bày vẽ trong nhà ở trị giá văn hóa truyền thống, tri thức, thẩm mỹ mà chỉ Quan sát ở giá trị chơi vật liệu.

Tôi quét ví dụ Khoảng chừng thời kì mới đây nhiều người trạc tuổi trên 30 có tiền đổ xô chơi đồ âm thanh hạng sang. Ngoài mặt thẩm mỹ, thiết kế, đó là những món đồ rất xinh, có thể đăng được những âm thanh rất tinh tế như nhạc cổ điển, những tiếng violin được dẫn trĩu xuống mà những bộ dàn của những cán bộ công nhân sự chức như tôi k đăng nổi.

Nhưng không thích là họ lại sử dụng những bộ dàn âm thanh đó để chơi nhạc sến mà đến loa Nam Môn đánh còn tốt hơn.

Hóa ra bộ dàn giá trị 30.000-40.000 USD không hề dùng để làm nghe những thứ cần nghe, cần sự tinh tế. Việc sắm bàn và ghế cũng vậy. Tôi thấy ở hồ hết những đơn vị công quyền, các nhà gọi là khá giả, quyền thế họ chơi những bộ bàn và ghế cực tốt nhưng mẫu mã nặng nề mà khi đối chiếu với tôi không hề đẹp.

Tôi hay nói đùa với bằng hữu bè đảng rằng cái gì xấu thì thường bền mà cái xinh thường mỏng manh. Cái xinh thực sự mình có bảo vệ nó nhưng trước cả 1 trào lưu người đọc quan niệm việc xấu đó là đúng thì không cẩn thận mình sẽ trở thành lẫn cẫn.

Buồn nhất là người ta lại góp vốn đầu tư nặng cho những thứ tiêu khiển rẻ tiền mà lại nhầm với thẩm mỹ. Thẩm mỹ và làm đẹp đồng nghĩa với sự sáng tạo. Xa xưa cụ công cụ bà nói trọc phú là thấp cấp rồi. Nhưng trọc phú ngày hôm nay mà được đến cỡ phú ông thôi thì không gian vừa mới khá rồi.

Nhiều người cứ thích chơi đồ giả

Họa sĩ Lê Thiết Cương: Tạo đất cho hội họa phát triển

– Tôi cho là người đọc còn ý kiến thưởng thức những thứ tiêu sử dụng chứ không thưởng thức trị giá ý thức. Khi thưởng thức trị giá tiêu dùng mà không có mức giá trị văn hóa truyền thống, về sâu xa họ sẽ mất đi lòng tự trọng.

Có người sẵn sàng mua cho con cháu họ một chiếc xe 700.000-800.000 USD nhưng họ cho đó là chuyện thường ngày. Ở mặt bằng nào đó, mua 1 bức tranh trị giá 1 triệu USD cũng là để khoe tiền thôi nhưng nó sang hơn là mua 1 cái xe hơi 700.000-800.000 USD. Vì 1 đằng là trị giá trí tuệ, 1 đằng là giá trị vật chất. Nhưng giá trị vật chất thì vẫn có mức giá còn trị giá trí tuệ là vô giá.

Và nếu muốn vươn cao lên để hiểu được trị giá ý thức thì phải là những người dân có văn hóa truyền thống. Họ cũng phải được trau dồi cả văn hóa truyền thống và tri thức. không chỉ có vậy tôi vẫn thấy ngạc nhiên và trân trọng những bằng hữu nghệ sĩ ở Viet Nam vì dù không có thị trường trong nước thì họ vẫn say đắm làm thẩm mỹ. Họ sẵn sàng chuẩn bị để vợ nuôi hoặc nhịn cái nọ cái kia đi để làm thẩm mỹ.

Tôi nghĩ với số doanh nghiệp thời điểm này mà mỗi người quan tâm đến mỹ thuật, mua các tác phẩm của những nghệ sĩ VN thì quá tốt rồi.

Nhiều nghệ sĩ dù không mang tên tuổi, không hình thành style rõ rệt nhưng họ sử dụng thật và những tác phẩm của họ hơn nhiều những tranh đá, tranh gỗ hay những thứ óng ánh, lăng nhăng mua ở cửa hiệu vỉa hè ngày này. Ít nhất mua tranh thật của một họa sỹ không nổi tiếng còn hơn mua tranh rởm của một họa sỹ nổi tiếng. Hai cái rất khác nhau vậy mà nhiều người lại cứ thích chơi đồ giả.

– Nghe nói tranh của anh đắt lắm, toàn người nước ngoài mua. Anh đủ sức bật mí giá mỗi bức tranh anh vẽ là bao nhiêu?

– Tranh của tôi không rẻ chứ không đắt. Vừa rồi tôi đi trại sáng tác ở Ấn Độ với những họa sỹ ở Malaysia, Cam-pu-chia, Brunei và tôi thấy tranh tôi quá rẻ. Ví dụ tranh của họ bán tốt 23.000USD hay 26.000USD thì tranh của tôi cũng chỉ bằng số lẻ của họ.

Văn hóa truyền thống xuống sẽ dẫn theo nhiều thứ xuống

– Ông ngoại tôi, một người TP Hà Nội gốc khá phì nhiêu từng kể lại với mẹ tôi rằng rất lâu rồi cụ công cụ bà mời nhau đến nhà ăn uống thịnh soạn thế này: Đêm nay mời ông sang nhà tôi để ngắm hoa Quỳnh nở.

Mời đi từ 4h chiều để ngắm hoa Quỳnh nở có nghĩa người chủ sở hữu phải lo bữa tiệc cho khách từ chiều đến đêm. Các cụ ông cụ bà mời nhau tới nhà ăn một bữa thật thịnh soạn với những món đặc sản nổi tiếng của TP Hà Nội nhưng lại dùng một từ cụm từ rất sang là “ngắm hoa Quỳnh”. Nó hoàn toàn rất khác với kiểu mời nhau tục tĩu và thô thiển như hiện giờ.

Tri thức ngày nay thể hiện trong cả ở chuyện trả tiền. Mong muốn trả tiền ăn cho tất cả những người khác là phải xin phép người đọc dù điều đó là thể hiện lòng tốt. Tôi đã biết thành vài lần như vậy và cảm thấy rất mất tự do.

Tôi cũng từng tận mắt chứng kiến cảnh người đọc tranh nhau trả tiền, giằng co đến mức cái ví rơi cả vào nồi nước phở (cười). Chỉ tội nghiệp bà sale lại phải dùng muôi múc cái ví đó ra. Tôi cho khi tri thức xuống cấp trầm trọng thì nó sẽ kéo theo nhiều thứ xuống, rồi đến 1 lúc nào này sẽ không còn lễ nữa.

Tiền có thể mua được rất nhiều thứ nhưng không mua lấy được lòng tự trọng.

Người giàu là gì?

Người sang giàu hay trọc phú đều là người giàu có, ai cũng là đại gia, nhưng có người giàu được thiên hạ trọng vọng, có người giàu bị khinh khi.

Trọc phú là từ mà người ta dùng để làm chỉ những người dân giàu nhưng không sang, phú mà không quý. Ở đời, có nhiều tiền mà để thiên hạ mắng là thứ trọc phú thì coi như xong.

Có những người dân giàu nhờ quá trình học hành tử tế, huấn luyện rõ ràng, trưởng thành trong môi trường tự nhiên có giáo dục. Họ là những người dân thực sự có tài năng, có trí tuệ, và xa hơn là có tấm lòng khi đối chiếu với tha nhân, có tận tình phụng sự xã hội.

Giàu trọc phú cũng giàu, tuy nhiên phần lớn do chụp giật, gặp may, hoặc cấu kết quan chức làm phi vụ trúng quả. Giàu kiểu này cực kì dễ nhận ra, bất kể lắm tiền cũng không giấu được dốt, giấu được bẩn.

Phân biệt người giàu và trọc phú.

Người giàuTrọc phúUy tín: Sự nỗ lực cho những đảm bảoUy tín: Cáo mượn oai hùm.Đồng tiền: để sở hữu sự thuận tiện và đạt kết quả tốtĐồng tiền: Là cái có thể mua được toàn bộ.Góp vốn đầu tư: Đốt cháy mình trong những thời cơ đi đến tương laiĐầu tư: Chơi một canh bạc lôi vào đó đầy sự nguy cơ của phần lớn người khácTự hào: Tìm được vị thế xứng danh trong sự tăng trưởng chung.Tự hào: Dựa trên những điều hư danh, phù phiếm và hãnh tiến.Mục tiêu: Là tầm nhìn ở đó có sự thừa nhận của xã hội nhân văn khi đối chiếu với giá trị họ đã sáng tạoMục tiêu: Là tìm kiếm được bao nhiêu tiền và đạt cho được cái gì cho riêng mình.Niềm sung sướng: Niềm vui sẽ tăng thêm phần và được san sớt với nhân quần.Niềm sung sướng: Đắc ý với những cái mình có mà người không có.Tri thức: Mồ hôi của sự việc trằn trọc, trải nghiệm và đúc rút.Tri thức: Có bao nhiêu mảnh bằng, thuộc bao nhiêu câu văn trích dẫn làm sang.Sự giàu có: Những thành tựu văn hoá họ đã đã có được để tiếp thu được những điều Tuyệt đối của thế giới.Sự giàu có: sở hữu bao nhiêu tài sản có thể quy ra tiền.Hành động: đạt cho được gì cho xã hội chứ không đơn giản là tôi đã đánh mất cái gì – để lại danh gì với núi sông.Hành động: sẽ tiến hành gì để chiều lòng nhu cầu bản thân mà quyết định họ sẽ làm gì – Cất gì cho mồ mả.Tín ngưỡng: Vì tin tưởng thâm thúy mình là con Rồng cháu Tiên mà giữ lấy Đạo với Trời Đất.Tín ngưỡng: Làm nhiều điều vô đạo nên lo lo lắng bị Trời Đất quả báo.Mong ước: Mạnh hơn – Lơn hơn – Xa hơn để khai phóng.Mong ước: Thoát được lời nguyền giống má: Sống trên đời ăn miếng dồi chó để được ăn nhiều thứ hơn.Học tập: hướng đến Đạo đức – Tư tưởng và ứng dụng.Học tập: Để sở hữu thêm dụng cụ mà kèn cựa quyền lợi.

>>Xem thêm: Kĩ năng lãnh đạo là gì? Tổng hợp kĩ năng dành riêng cho nhà lãnh đạo

Lộc Đạt-tổng hợp

Tham khảo ( vietnamnet, chungta, … )

You May Also Like

About the Author: v1000